Chiếc Lá Vàng Khẽ Rơi
CHIẾC LÁ VÀNG KHẼ RƠI
Đôi mắt nhìn xa xăm
Ngỡ tìm vào vô định
Chiếc lá vàng khẽ rơi
Ôi, khoảnh khắc nhiệm màu!
Lá đã sống một đời
Với nắng, gió và mưa
Từ lúc là chồi non
Cho đến khi rời cành
Lá nhẹ nhàng rụng xuống
Không một chút vấn vương
Cành vẫn còn ở đó
Cây vẫn còn biếc xanh
Lá đi rồi lại về
Để cây còn sống mãi
Gió vẫn cứ thổi hoài
Để hoa tỏa ngát hương.
-----
Hà Nội, 2h chiều, 5/1/2022
Một ngày đông ấm nắng và nhẹ gió
Ngồi ở sân thượng, đôi mắt tôi nhìn ra chậu cây. Nhiều lá vàng quá. Tôi bỗng chợt muốn ngắt những chiếc lá vàng kia đi. Khi những suy nghĩ còn chưa đủ mạnh để biến thành hành động, tôi chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn. Và rồi, bỗng dưng, một chiếc lá vàng nhẹ nhàng rụng xuống. Có lẽ, một cơn gió nhẹ đã thổi qua chậu cây và giúp chiếc lá kết thúc hành trình của mình.
Tôi ồ lên một tiếng. Và bất chợt nhận ra một điều gì đó thú vị. Mà có khi, không phải chỉ có một điều. Khoảnh khắc ấy là vô giá. Tại sao tôi lại phải can thiệp khi mọi thứ đều đã có sự an bài từ trước? Tại sao tôi phải bận tâm đến những chiếc lá vàng? Tại sao tôi lại muốn cái cây chỉ toàn lá xanh?
Cái lá đã sống trọn vẹn cuộc đời của nó. Và khi nó khẽ rơi, nó mới đẹp làm sao. Rất khẽ, rất khẽ. Như thể nó không còn gì lưu luyến. Như thể, nó không còn gì vấn vương. Như thể, nó sẵn sàng để rụng xuống. Kiếp lá của nó đã kết thúc, nhưng điều đó có nghĩa là một kiếp sống khác đang bắt đầu. Tuy tôi không nhìn thấy bằng cặp mắt trần tục này, nhưng tôi biết sự màu nhiệm đó đã, đang và sẽ luôn diễn ra. Hoàng hôn và bình minh đều tuyệt đẹp. Khởi đầu và kết thúc đều rất đáng trân quý.
Mọi thứ đều xảy đến vào đúng thời điểm của riêng nó. Ta không thể bắt một cái cây phải mọc lên, phải đâm chồi, phải vươn cành, phải mọc lá, phải ra hoa. Khi lá rụng, ta cũng không thể ngăn cản điều đó. Vậy thì đừng can thiệp, đừng kiểm soát, đừng cố gắng chống lại. Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Hãy tôn trọng sự tự do của vạn vật. Hãy thưởng thức thay vì tìm cách thao túng. Hãy tận hưởng thay vì tìm cách điều khiển.
Và hãy nhìn xem, khi có thêm những chiếc lá vàng ở trên cành, cái cây bỗng trở nên nhiều màu sắc hơn. Màu xanh non của những chiếc lá mới, màu xanh thắm của những chiếc lá tươi, màu vàng của những chiếc lá úa, màu nâu của thân cây, màu hồng của những bông hoa e ấp. Một bức tranh mà không họa sỹ nào có thể tự mình nghĩ ra được. Một vẻ đẹp của tự nhiên. Một vẻ đẹp của sự không hoàn hảo. Ấy thế nhưng, chính cái nét không hoàn hảo đó lại tạo ra một tuyệt tác. Tự nhiên vẫn luôn như vậy, không hoàn hảo nhưng lại vô cùng hoàn hảo.
Nhận xét
Đăng nhận xét